Cảm nghĩ về ngày đầu tiên bước vào trường THPT hay nhất
Cảm nghĩ về ngày đầu tiên bước vào trường THPT
Bài làm
Cũng như bao ngày cuối hè nóng nực khác, bầu trời trong vắt, tiếng ve sầu nỉ non, nhành phượng đỏ mùa cũ vẫn chưa kịp rơi xuống, tôi bước chân vào ngôi trường THPT Việt Đức, chính thức trở thành học sinh cấp 3. Đó là ngày đầu tiên được bước chân vào trường THPT, nơi tôi chọn thi vào để gắn bó ba năm học tập và phát triển.
Mọi người thường hỏi ngày đầu tiên đến trường thế nào, tôi chỉ nghĩ đơn thuần là như Alice lạc vào xứ xở thần tiên, trông cái gì cũng lạ nhưng vô cùng thích thú. Trường cấp 3 của tôi nằm ngay giữa trung tâm thành phố, có bề dày lịch sử và truyền thống khá lâu đời, nó mang một vẻ cổ kính mộng mơ như được trở về Hà Nội những năm 2000 vậy. Việt Đức vẫn giữ hai tòa nhà theo kiểu kiến trúc Pháp thuộc, tường dày sơn vàng cổ kính ấm về mùa đông mát về mùa hạ. Sân trường rất rộng với bề mặt xi măng bằng phẳng, rộng gấp 5 lần diện tích trường cấp 2 cũ của tôi. Từng gốc cây xà cừ mọc xao vút rợp bóng giữa sân che hết màu nắng chói chang trên đỉnh đầu. Sân bóng rổ rộng rãi vừa để chơi bóng vừa làm sân thể dục.
Xung quanh rất đông các bạn học sinh mới, ai nấy đều bỡ ngỡ đi tham quan trường. Có bạn cũ gặp nhau chào hỏi, có bạn mới làm quen nhau. Khung cảnh vô cùng đông vui nhộn nhịp, ai cũng mang một tâm thế mới bước vào chặng đường mới. Bảng thông báo ghi danh sách tên và lớp của từng người được dán trước cổng trường, tôi nhìn theo tên mình đi vào lớp 10D5. Đó là một căn phòng học nằm khuất ở góc hành lang tầng 1, căn phòng bé xinh với tấm bảng và bàn ghế mới toanh, tường mới sơn lại sáng loáng cả đèn cũng đã được thay mới. Khi tôi vào lớp các bạn đều đã có chỗ ngồi và đang bắt chuyện với nhau. Trông đứa nào đứa nấy đều cười tươi lắm, nói chuyện rôm rả nhưng gương mặt trẻ măng từ cấp 2 vẫn chưa biến đổi nhiều. Lớp tôi rất nhiều bạn xinh trai xinh gái, trông ai cũng dễ mến và vui tính.
Cảm nghĩ về ngày đầu tiên bước vào trường THPT
Tôi ngồi ngay bàn 2, kế bên có một bạn nữ rất hiền và đáng yêu, chúng tôi chào hỏi nhau, bạn ý tên Linh, rất giỏi môn Tiếng Anh và Toán, điềm vào trường khá cao nên chúng tôi ngỏ ý giúp đỡ nhau trong học tập. Mọi người vui vẻ làm thân, trải qua một kỳ thi khốc liệt để có thể đỗ được vào Việt Đức quả thật bạn nào cũng mang một tâm trạng thoải mái nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Một lát sau cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi nhận lớp, khác với sự sợ hãi mơ hồ khi gặp giáo viên, cô giáo chủ nhiệm của tôi có vẻ ngoài nhân hậu, bao dung và dễ gần. Cô búi tóc cao, mặc bộ quần áo trông rất thoải mái. Gương mặt cô bầu bĩnh, cũng đã hằn dấu vết thời gian. Cô tự giới thiệu cô tên là Nguyễn Mai Hạnh, giáo viên dạy Tiếng Anh. Tuy không giỏi môn này nhưng sự dễ chịu và gần gũi toát ra từ cô khiến tôi có thêm động lực học tập. Cô chúc mừng chúng tôi đã trải qua sự khảo sát khắt khe từ kỳ thi cấp 3 để có thể được ngồi chung với nhau ở D5, khóa của chúng tôi là khóa cuối cùng cô làm chủ nhiệm trước khi cô về hưu. Cô trò chuyện với chúng tôi rất lâu, ngoài cửa sổ nắng vàng vọt hắt vào, đó là kỷ niệm đẹp đẽ nhất trong đời học sinh của tôi. Ngày đầu bước vào trường cấp 3 với một tâm thế sẵn sàng cho cuộc chiến lớn hơn, gặp được thầy cô, bạn mới.
Cô phát cho chúng tôi những tờ phiếu nhỏ, trong đó có mục tên, tuổi, năng khiếu, ước mơ, sở thích. Cô đọc lên rất nhiều tên các bạn biết nhảy múa, đàn hát… Trong đó có một bạn gái nhỏ nhắn muốn được làm lính cứu hỏa. Cô dựa vào những tờ phiếu đó mà bầu chọn lớp trưởng, bí thư, lớp phó… Cô bạn ngồi cạnh tôi được làm lớp trưởng. Ngay buổi gặp mặt đầu tiên, chúng tôi đã có rất nhiều công việc phải làm, chúng tôi lập nhóm lớp để có thể thông báo lịnh trình và hoạt động.
Kết thúc buổi gặp mặt đầu tiên, chúng tôi chào tạm biệt nhau và trở về nhà. Hôm ấy mọi thứ dường như bước sang một trang mới, cùng nhau làm nên những câu chuyện mới, chúng tôi đều rất mong đợi hành trình sau này có thể sánh vai, cố gắng hướng tới tương lai. Thật vui khi được học cùng D5 dưới mái trường THPT Việt Đức. Ngày đầu bước chân vào trường THPT, trường lớp và bạn bè đã để lại trong tôi những ấn tượng khó phai, niềm vui và sự hân hoan chưa bao giờ có.
Ngọc Huyền