Kể về lòng tự trọng


Đề bài: Kể về lòng tự trọng

Tự trọng là đức tính không thể thiếu của mỗi người. Đặc biệt, với những người nghèo. Em đã từng gặp một người như thế. Đó là Bác ăn xin. Buổi trưa chủ nhật hôm ấy, em được mẹ dẫn đi ăn cơm tiệm. Ngồi đối diện quán cơm là bác ăn xin gầy gộc, khuôn mặt khắc khổ. Bác mặc bộ quần áo rách tươm từ trên xuống dưới đang giơ cái bát bị mẻ xin từng đồng một của người qua đường.

Trời nắng chang chang oi bức thế này làm người ngồi trong mát như em còn khó chịu. Vậy là bác ăn xin ấy vẫn ngồi đấy với ánh mắt mệt mỏi. Vài người đưa mắt nhìn rồi ngó lơ, lác đác các chị các mẹ bỏ vào vài đồng bạc lẻ… Em vừa ăn mà vừa xót xa cho bác ấy. Bỗng từ đâu có một chiếc xe hơi sang trọng đỗ xịch kế bên bác ấy. Một người đàn ông thanh lịch bước xuống ngang qua chỗ bác ấy.

Khi người đàn ông ấy vừa bước qua, bác ấy vội chạy theo. Thì ra người đàn ông đó đánh rơi cái ví có rất nhiều tiền trong đó. Bác ăn xin đã không vì sự thiếu thốn của mình mà đánh mất lòng tự trọng.

Qua câu chuyện, em càng thấm thí hơn câu "Đói cho sạch, rách cho thơm". Dù nghèo đói như thế nào đi nữa, vẫn không nên đánh mất đi nhân cách của mình, đánh mất lòng tự trọng.

Xem thêm:  Hãy tả một loài cây đã từng để lại ấn tượng đẹp đẽ trong em – Tập làm văn 4

Nguồn: Tài liệu văn mẫu

Bài viết liên quan